Danh ngôn

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

Những điều đôi mắt không nhìn thấy

Khi tôi được biết về thời khóa biểu hàng ngày của Thắng, tôi thấy nó cũng giống như bao cô bé, cậu bé bình thường khác. Chỉ có giờ tự học của em là dài hơn, vì em phải học theo một cách rất đặc biệt và trong thời khóa biểu ấy, không có chỗ cho game online, chat và những giờ lang thang ở siêu thị, khu vui chơi giải trí. Ban đầu tôi nghĩ thật tội nghiệp cho Thắng khi em không được biết đến những trò giải trí rất “thời thượng” đó. Và tôi đã nghĩ rằng em sẽ nói muốn được đi đây đó, được xem tivi, được đọc truyện tranh bằng chính đôi mắt của mình khi tôi hỏi em thích làm gì nếu có được đôi mắt sáng. Nhưng không, đây mới là câu trả lời của em : 

- Nếu có đôi mắt sáng, em muốn nhìn gương mặt của ba, của mẹ, của những đứa em thật lâu. Mặc dù lúc nào em cũng nhìn thấy họ trong đầu nhưng được nhìn bằng chính đôi mắt của mình vẫn thích hơn chị nhỉ ? 

- Làm sao em có thể nhìn thấy họ ? 

- Những người khiếm thị như em không nhìn bằng mắt mà “nhìn” cuộc sống này bằng rất nhiều giác quan và bằng cả trái tim nữa. Em thương ba mẹ và các em nên lúc nào hình ảnh họ cũng ở trong đầu em, giống như đem tấm ảnh lộng vào khung hình vậy, nó sẽ ở đó mãi mãi. 

Tôi chợt nhớ đến câu chuyện về bầy yêu tinh đem giấu hạnh phúc vào trong chính bản thân mỗi con người. Câu nói của Thắng đã thay đổi suy nghĩ của tôi về hạnh phúc. Không biết bao lâu rồi tôi chưa nhìn thật kĩ gương mặt ba mẹ mình. Tối đó, tôi ngắm ba mẹ thật lâu và thấy rằng trên những gương mặt ấy bắt đầu có những nếp nhăn, những đốm đồi mồi. Khi thấy tôi nhìn chăm chú, ba mẹ cười thật tươi, những nếp nhăn như tan biến đi và tôi cũng đã có một tấm ảnh thật đẹp để lộng vào khung hình của mình. 


Từ bây giờ, tôi sẽ bắt đầu tập nhìn cuộc sống bằng nhiều giác quan và cả bằng trái tim nữa theo cách mà Thắng đã chỉ. Biết đâu tôi sẽ biết thêm nhiều điều hay mà nếu chỉ bằng đôi mắt, tôi đã không nhìn thấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét